Đà Lạt vướng lời nguyền “chia tay” hay chính lòng đã hết thương nên vơ vội một cái cớ?


Người ta vẫn truyền tai nhau rằng, Đà Lạt tuy đẹp là thế, nhưng lại vướng phải lời nguyền chia tay. Những cặp đôi đến Đà Lạt cùng nhau, khi trở về thường không có cái kết trọn vẹn. Để rồi từ đó, những đôi lứa luôn e ngại, liệu có nên chọn nơi này cho những chuyến đi cùng nhau, để vun đắp cho tình cảm cả hai thêm nồng nàn. Họ e ngại khi đánh cược cho một chuyến đi. Chỉ là, tiếc thay, chúng ta đều quên một điều rằng: Yêu nhau nào phải chuyện của một mảnh đất hay địa điểm, mà là chuyện của cả hai tâm hồn.

Chẳng có mảnh đất nào là “nguyên cớ” cho những cuộc chia ly cả

Còn nhớ có một đoạn thời gian, trên các trang mạng xã hội, các thông tin về lời nguyền chia tay ở Đà Lạt được truyền đi rộng rãi hơn bao giờ hết. Những câu chuyện được chia sẻ bởi một vài cá nhân và sau đó nhận được nhiều sự hưởng ứng, từ đó, câu chuyện bất giác trở nên đương nhiên. Và Đà Lạt bất giác trở thành nơi nguồn cơn có những cuộc chia ly.

Người ta gán cho cái buồn của Đà Lạt là cái buồn chia ly, do đó đôi lứa đến đây sẽ bị vận cái buồn ấy vào câu chuyện của mình. Rất nhiều những ý kiến trái chiều được tranh luận sôi nổi trong một thời gian dài. Người thì đồng ý, kèm theo đó là câu chuyện của chính mình hay câu chuyện của một ai đó thân quen. Bên cạnh đó, cũng có vô số những lập luận bác bỏ, cho rằng đó chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Những ý kiến được đưa ra càng lúc càng nhiều, và chẳng ai chịu nhường ai.


Thế nhưng, khi tìm hiểu sâu hơn, người ta mới biết được rằng, không phải Đà Lạt là nguyên cớ mà chính những chuyến đi cùng nhau mới là nguồn cơn để những khác biệt trong mối quan hệ của cả hai được tìm thấy. Có một bạn nữ từng bảo rằng, quả thật sau khi chia tay, cô bạn có đổ lỗi cho Đà Lạt vì sự đổ vỡ của chính mình. Thế nhưng ngẫm lại, nào có phải do mảnh đất này. Chỉ là trong chuyến đi, cả hai phát hiện ra những khác biệt trong tính cách, qua những thói quen vô thức được thể hiện khi thời gian ở bên nhau nhiều hơn. Thế là, mâu thuẫn cứ thế được nhen nhóm.

Đi du lịch xa cùng người thương luôn mang đến nhiều mong đợi và niềm vui. Tuy nhiên, đây cũng có thể xem như một cách để cả hai có thể hiểu về nhau nhiều hơn, cũng là phương thức để nhìn ra được những khác biệt tồn tại trong mối quan hệ của cả hai người. Chính vì thế, việc xa nhau sau một chuyến đi, đâu thể đổ lỗi cho một mảnh đất. Vì nếu không đủ yêu, thì dù đến mảnh đất nào cũng vậy, xa nhau sẽ là điều tất yếu.

Thế mới nói, chẳng có mảnh đất nào là nguyên cớ của sự đổ vỡ cả.

Quên “lời nguyền” chia tay đi, vì Đà Lạt còn có một “lời nguyền” mạnh mẽ hơn thế: Lời nguyền yêu nhau nhiều hơn.

Không phải ngẫu nhiên mà mảnh đất nơi đây được gọi là thành phố tình yêu. Cũng không phải ngẫu nhiên mà rất nhiều câu chuyện tình đều gắn với Đà Lạt. Quả thật, không khí nơi đây luôn khiến con người ta muốn được yêu nhiều hơn.


Đến Đà Lạt một mình, lòng bất giác muốn có một ai đó kề bên. Đến Đà Lạt cùng người thương, lòng chỉ mong được dài lâu mãi mãi. Tiết trời se lạnh của thành phố nơi đây khiến lòng người bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn, cảm nhận được yêu thương lan tỏa nhiều hơn. Vừa đặt chân đến cao nguyên, khi cái lạnh vẫn chưa kịp tan, quả thật chỉ muốn lao đến ôm chặt người bên cạnh, để chút ấm áp sưởi ấm cho cả hai. Vì Đà Lạt lạnh hoài như thế, nên người ta chỉ muốn nép vào nhau mãi, cứ muốn tay nắm lấy tay, vai kề vai để được ấm áp.

Đà Lạt dễ khiến lòng người cảm thấy cô đơn. Cái nhịp điệu trầm lắng của thành phố khiến con người ta dễ rơi vào những chênh vênh lạc lõng. Những khi ấy, mới thấu được, người bên cạnh mình là quan trọng biết bao nhiêu. Những câu chuyện cứ như thế được sẻ chia nhiều hơn, lòng bất giác cũng trút đi được lớp phòng bị ngày thường, mở lòng để hiểu về người bên cạnh hơn.


Những lần dạo quanh Đà Lạt trên những cung đường ươm nắng hay lúc nắm tay nhau dạo bước bên bờ hồ mộng mơ sẽ là những khoảnh khắc khiến trái tim bạn đắm say vì nhau hơn, những câu chuyện cứ thế nối dài, những điều tưởng chừng như bình thường cũng trở nên thi vị. Thời gian dành cho nhau nhiều hơn cũng là lúc bạn cho phép người kia thấu tỏ được con người bạn, hiểu được những thói quen thường nhật, hiểu khi nào bạn vui, lúc nào bạn đang buồn.

Đà Lạt nhỏ bé nên bạn chỉ muốn nắm tay người ấy dạo quanh mãi thôi. Đi bên nhau, nhìn nhịp sống khẽ trôi, nghe người bên cạnh thủ thỉ kể bao câu chuyện, chỉ thế thôi cũng thấy bình yên đến lạ, chẳng cần chi hơn nữa, chỉ cần người ấy ở mãi bên đời.

Chẳng có mảnh đất nào gọi là mảnh đất của sự chia tay cả. Và dĩ nhiên, Đà Lạt cũng như thế. Không những vậy, mảnh đất này còn đánh thức cảm giác yêu thương, khiến chúng ta muốn yêu và được yêu hơn bao giờ hết. Vậy thì cớ chi cứ gắn hoài “lời nguyền” ấy cho thành phố, khi nguyên cớ lại nằm ở chính lòng bạn không đủ thương?

Đà Lạt Trong Tôi
Đà Lạt vướng lời nguyền “chia tay” hay chính lòng đã hết thương nên vơ vội một cái cớ? Đà Lạt vướng lời nguyền “chia tay” hay chính lòng đã hết thương nên vơ vội một cái cớ? Đà Lạt vướng lời nguyền “chia tay” hay chính lòng đã hết thương nên vơ vội một cái cớ? Đà Lạt vướng lời nguyền “chia tay” hay chính lòng đã hết thương nên vơ vội một cái cớ?
9/10 986 bình chọn

Comments